Thư gửi người sáng tạo còn ngại ngùng: Hãy giữ mình trong suốt giữa khủng hoảng
“Bạn là bản thế duy nhất của thế giới, sự biểu hiện của bạn là duy nhất. Nếu khóa mình lại, những gì bên trong bạn không bao giờ có thể tồn tại thông qua bất kì phương tiện nào khác và vĩnh viễn biến mất.”
Đầu tiên ta cần phải ngủ thật ngon.
Nếu quá lo lắng và chẳng thể ngủ, hãy thử đọc một trong hàng tỉ những bài viết trên Internet về cách cải thiện giấc ngủ hay làm thế nào để chữa lành nỗi âu lo trong mình.
Giờ thì bạn đã sẵn sàng để sáng tạo.
Hãy đánh giá nội tại của mình. Bạn muốn bày tỏ điều gì?
Ngaaaaay khi câu trả lời rõ ràng và trong suốt, hãy hỏi bản thân rằng liệu ước muốn riêng tư đó có thật sự mang ý nghĩa gì giữa cơn khủng hoảng toàn cầu này không?
Hãy nhớ lại, khi 19 tuổi, ta tìm thấy mảnh giấy ghi chú đề rằng: “Bản năng thể hiện (self-expression) không phải là một đức tính tốt.” Điều này khiến ta chùng xuống ngay. Bỗng nhiên việc thể hiện trở nên chẳng… thu hút chút nào. Và ta nên luôn luôn và luôn luôn… tỏ ra thu hút.
Ta bỗng thấy xấu hổ vì đặc quyền của mình, thấy xấu hổ vì nỗi xấu hổ và dĩ nhiên điều này cũng chẳng tốt đẹp tí nào.
Hãy tạo những tác phẩm mà bạn hi vọng sẽ giúp thế giới tốt đẹp hơn. Tặng nỗ lực của mình cho các tổ chức mà bạn tin rằng họ đang làm những điều thiết thực cho thế giới một cách không gượng ép, tựa như việc vẽ tranh để cổ vũ các y bác sĩ trong đại dịch.
Hãy kể những câu chuyện.
Hãy viết về hành trình bộc lộ cảm xúc của mình. “Chất thải cảm xúc là thứ cần được tống ra ngoài,” chồng tôi đã giải thích.
Giống như đi nhà xí vậy, việc bỏ đi chất thải cảm xúc mang lại cảm xúc vô cùng dễ chịu.
Hãy tự hỏi “Sẽ thế nào nếu…?”
Hãy để tò mò dẫn lối. Hãy co giãn như một chú mèo và nhún nhảy tưng bừng như một chú chó.
Hãy kết nối với chính bạn/rồi đến thế giới/rồi lại quay về chính bạn.
Hãy nhớ rằng “Luôn có một sức sống, một động lực sống, một năng lượng, sự thúc đẩy chảy trong bạn rồi chuyển mình thành hành động, bởi vì bạn là bản thế duy nhất của thế giới, sự biểu hiện của bạn là duy nhất. Nếu khóa lại, nó sẽ không bao giờ có thể tồn tại thông qua bất kì phương tiện nào khác và vĩnh viễn biến mất.” (Xin cảm ơn, Martha Graham vì những lời này).
Hãy nhớ lại điều ta đã nghĩ khi thấy mảnh giấy ghi chú năm xưa, sau nhiều năm khổ sở với nó (mảnh giấy ngớ ngẩn): Có thể ta không thể cứu thế giới bằng nghệ thuật, nhưng nếu không làm thì thế giới vẫn sẽ thế thôi. Thế thì tốt nhất là mình vui cái đã.
Hãy nhớ rằng những điều bạn tạo ra không nhất thiết phải thật quan trọng, liên quan hay đúng lúc mà nó cần chân thật.
Không còn nhiều thứ chân thật trong thế giới này. Sự thật chính là một cuộc cách mạng.
Năng lượng, động lực sống – ngoài ra còn gì nữa?
Năng lượng, động lực sống thiêng liêng lắm đấy.
Khi sáng tạo, bạn khiến thế giới trở nên có nghĩa, tựa như một khoảnh khắc bất chợt trong đời.
Nếu có thể du hành cùng nhau ra ngoài không gian, chúng ta sẽ nhìn xuống hành tinh của mình và thấy được những ánh sáng lập lòe ấy.
Ai cũng đang sáng tạo, bất kể họ bị dán mảnh giấy ghi chú nào lên đầu.
Và tất cả những ánh sáng ấy sẽ đốt cháy mảnh giấy ghi chú thành tro bụi
Tôi rải những mảnh tro ấy xuống con sóng mặn mòi và mạnh mẽ.
Và tôi sẽ có một giấc ngủ thật ngon.
Tác giả: Amanda Hirsch
Người dịch: Đáo
Nguồn: Medium
Ảnh bìa: Darya Semenova